Posts

TRƯỞNG THÀNH

Image
Thời gian qua đi và mình cũng già đi, già đi không có nghĩa là mình sẽ trưởng thành có những người trưởng thành chậm có những người trưởng thành nhanh. nói tới đây nghe cũng mắc cười nhưng đó là một sự thật và quy luật tất yếu. nghĩ về 8 năm trước và thời điểm hiện tại mình có những gì thay đổi Thay đổi về tính cách, thay đổi về nhận thức hay thay đổi về trình độ. đọc lại những bài thời sinh viên cảm thấy mắc cỡ rồi.  Ngày hôm nay là ngày bao nhiêu kí ức ùa về và cũng lâu lăm rồi mới ngồi viết những dòng tào lao như thế này. Phải chăng tâm trang hôm nay lại trở về giống như những năm trước.  Cuộc sống nếu như ta cho là thú vị thì ắt sẽ thú vị và những chông gai chỉ là thử thách để ngày càng hoàn thiện bản thân nhưng nếu chúng ta cho đó là khổ cực bi ai thì nó sẽ i chang phải không. điều căn bản là con người mình có chịu hoàn thiện và chấp nhận nó hay không.  Tất nhiên mỗi chuyện xảy đến đều sẽ có được và mất đều có sự trả giá     Nếu bản thân không đủ lý trí thì sẽ ra sao nhỉ?cả

Hồi ức

Khi còn là một sinh viên chỉ mong nhanh ra trường thật nhanh để xem thế giới bên ngoài cái gọi là không gian làm việc và một môi trường mới. nhưng cho đến giờ ra trường đã được hơn 1 năm rồi nhưng nghĩ lại mới biết cuộc sống bon chen không như mình nghĩ khờ dại và ngây thơ như sinh viên chỉ nhận được sự bắt nạt và hù dọa đến phát khóc. Sinh viên kí ức vui, buồn hạnh phúc đau khổ đều có bây giờ suy nghĩ lại thì thấy mình đã trải qua một thời sinh viên đẹp đấy chứ. Haiz.... F5 lại mới biết nó như thế nào. có lẽ ban đầu chọn chuyên ngành đã không đúng lắm và đã khóc rất nhiều vì mình quá tụt hậu nên chuyên bị điểm thấp nhưng rồi cứ thế vươn lên mặc dù điểm cũng không cao nhưng cũng có 1 cái gì đó để tự hào.Mặc dù là một phó bí thư đoàn khoa nhưng luôn e ngại và rất ít khi tham gia chương trình vì lượng sinh viên trong khoa quá ít và không đủ tiếng nói nhưng vẫn hãnh diện vì so các lớp khác thì Trai Hệ Thống chiếm số lượng lớn và để khoe với mấy bạn kế toán rằng trai hệ thống vừa đẹp tra

Destiny

Image
Tôi thích sách, thích sổ, thích những cây viết xinh xắn nhưng không phải để đọc. chỉ đơn giản thích ngắm nghía chúng mỗi ngày vì những lúc nhìn chúng tôi có cảm giác mình thật yêu đời, thật hồn nhiên và vô tư biết bao nhiêu. Cũng không hiểu vì sao nữa, người ta thích sách thì đọc chúng đến mức có thể nhớ nội dung từng chương một. còn tôi lại mua về và lật từng trang, từng trang rồi ôm chúng vào lòng nhưng rồi lại cất 1 góc khi nào nhớ tới mới lấy ra đọc, hay nhỉ  !! không biết chúng có giận mình không nữa vì có một cô chủ chẳng bao giờ đọc hết mà đọc từng miếng rồi gấp lại và tiếp tục như thế trong một thời gian dài mới đọc hết . :) Hôm nay tôi lại bắt đầu xem phim, những bộ phim hàn lãng mạn và cảm động. phim hàn đúng quả là có tác dụng với tuổi trẻ nhỉ  xem phim hàn là con người tự nhiên khác hẳn ra. mơ mộng nhiều hơn, ảo tưởng nhiều hơn với những thứ viễn vong không có thực trong cuộc sống nhưng nó làm cho con người có cảm giác hạnh phúc hơn, đáng yêu hơn và biết cuộc sống

Buổi tối với căn phòng có người nhưng lòng trống vắng ?

Image
Bổng nhiên thấy lòng trống trải vô cùng . Lòng tự hỏi sao lại như thế được lí trí luôn nhắn nhủ rằng sống thật tốt mà. bao nhiêu ước muốn đang cần phải làm nhưng sao yếu đuối như thế cơ chứ. Đáng lẽ ra giờ mình phải cảm ơn vì có cuộc sống tốt chứ. hay đây là bệnh của người lớn cái căn bệnh cô đơn nó bao vây tâm trí chẳng làm được gì. thấy mình thật đáng trách quá ! Cảm giác lo lắng, bất an luôn ùa về và bắt đầu đeo tai phone nghe những bản nhạc buồn da diết. bản nhạc cất lên làm mình run người có lẽ vì lâu lắm rồi không nghe tới hôm nay vô tình nghe lại mọi kí ức bấy lâu nay ngủ quên lại hiện sững sờ trước mắt. Có gì đó gọi là khóe mắt cay cay. Thời Gian nghĩ đến 2 chữ này thôi tôi cũng thấy buồn cười. không thể nào nói hết được. không biết có ai từng như mình không nhỉ. chỉ muốn 1 mình chẳng muốn nói chuyện với ai. trong điện thoại 1 loạt danh bạ nhưng chẳng biết tìm ai mà nói chuyện cho vui.\ Tự nhiên có hi vọng gì đó nhưng không biết hi vọng gì giống như một ảo ảnh đang l

Suy ngẫm

Image
Mỗi lần tâm trạng là tôi lại suy nghĩ rất là nhiều, nhiều lắm í đủ thứ trong đầu. Chợt nhận ra rằng mình là anh đầu, chị cả mình còn phải làm nhiều điều chứ không phải chỉ biết suy nghĩ mong lung và vớ vẫn. Mình là niềm tự hào của gia đình và họ hàng nhưng sao chẳng làm được gì chỉ mang lại bao nhiêu là sự thất vọng cho cha mẹ. Nhưng cha mẹ biết không cái bản tính thật thà và thương người luôn ăn sâu trong con, không phải con khờ dại đâu mà con biết rằng cuộc sống chẳng được bao nhiêu nên hãy sống để vui vẻ và giúp được ai thì càng tốt. Con nghĩ vậy đó. Con cũng không nghĩ rằng cuộc sống này phức tạp hơn những gì con tưởng. Con người sống ích kỷ lắm họ chỉ biết lo cho bản thân họ thôi và cái tôi họ cao lắm. Họ có tiền là không xem ai ra gì họ có thể thốt ra những lời mà không suy nghĩ tới cảm xúc của người khác. Nhưng con mặc kệ con vẫn cứ cố gắng và làm sao để yêu thương bản thân, học cách tha thứ và sống vui vẻ đó chính là sự yêu thương bản thân mà không phải ai cũng làm

Dặn lòng

Image
Có một chút gì đó gọi là ức chế và tủi thân. Nhiều lúc mong muốn được như các bạn nhưng không thể. ukm.. thì mỗi nhà mỗi cảnh chỉ là ước muốn thôi. ai cũng có công việc ổn định, có xe đi làm còn mình vẫn chưa  còn mắc nợ nữa mình còn nhiều việc phải làm ...cũng muốn đi chơi lắm nhưng khi mà có nhiều sự việc xảy đến nhưng không thể nói ra không thể giãi bày được.  Phải chăng tốt quá, chân thành quá lại bị phản lại... buồn cười lắm chỉ là không đi được thì mong muốn đưa cái gì đó cho mấy bạn chơi vui hơn thôi, nhưng sự chân thành đó không được đáp trả mà ngược lại còn bị nói. Thôi thì đành chịu vậy cuộc sống mà không thể như mình mong muốn được sẽ rút kinh nghiệm cho bản thân vậy. Khi đã không hiểu nhau thì sẽ gây ra hiểu lầm thôi. có lẽ từ giờ sống cho bản thân và không nghĩ tới mọi người nghĩ gì về mình cũng đã cố gắng hết lòng rồi. sao mà cuộc sống cứ dồn dập những điều không vui rồi lại mang bao nhiêu nỗi đau khi nỗi đau này chưa qua thì nỗi đau khác kéo đến. có phải do mình khô

Bất ổn

Image
Thấy cuộc sống này nhiều lúc buồn cười thật........ có nhiều điều xảy ra mình chỉ biết ngồi cười thôi. trên đời này còn nhiều chuyện như thế lắm phải không. phải làm sao đây khi bế tắc đủ thứ. làm sao để thay đổi cái tính cách ngu ngốc, khờ khạo và thật thà  để luôn bị lừa gạt, khinh thường... niềm tin, tin ai đây, lòng người khó đoán, khó hiểu tưởng chừng những người mình tin nhất thì làm cho mình đau đến tột cùng.  Người ta nói thật quá hóa đần, đúng thật nhưng mà con người sống theo cảm xúc thế này thì bao giờ mới khá lên được. buồn rầu cũng chẳng được chi rồi tự hứa lòng mình cố gắng, nhưng chỉ là lời nói. không ngờ mình lại yếu đuối như vậy, có lẽ từ nay bớt than vãn và cứ vui cười mà sống.  Dặn lòng sẽ thay đổi. thay đổi nhé Hoa Dại Mọi chuyện xảy ra là một bài học hãy xem như đó là một bài học để trưởng thành để luyện trái tim cứng rắn hơn. Đừng trách ai chỉ trách bản thân mình phải không ??? giờ làm được hay không là ở mình thôi Lại bắt đầu cuộc sống mới, lại phải